Sương Anh

BỜ GIÁC


 
Kiếp thế nhân có lắm nhiều lao khổ
Hễ bước vào phải trả nợ trần gian
Nếu được làm mây trên đỉnh non ngàn
Hẵn vui lắm nhẹ nhàng hồn thân xác
 
Sinh là gửi ra đi là phó thác
Mặc phàm trần về nương Phật Pháp Tăng
Nơi Tây phương tịnh độ cõi vĩnh hằng
Với Bồ Tát Di Đà hồn an lạc
 
Trên thinh không có muôn ngàn tiếng nhạc
Thánh thót đưa về trải khắp đó đây
Đời trần gian bao quyến rũ mê say
Mấy ai lắng nghe buông ngay ái dục
 
Biết trần gian là vô thường thế tục
Vậy mà người vẫn chen chúc vào ra
Cứ đắm chìm trong biển ái ta bà
Để rồi phải lụy sa vào kiếp khổ
 
Đời bao nỗi trầm luân là thế đó
Ta cũng như người có khác chi đâu
Miệng mỗi ngày cứ niệm niệm cầu cầu
Mà chánh đẳng chánh giác đâu không thấy
 
Bởi do tâm bị mây mù che đậy
Nên phải đành kiếp vay trả trả vay
Vòng luân hồi cứ mãi thế vần xoay
Thân tứ đại gánh nặng vai bể khổ
 
Chỉ còn cách lánh xa rời thành phố
Lên non cao tránh bể khổ nguồn mê
Lià phiền não bờ giác cố tìm về
Hầu có thể chóng tề thành Phật Đạo 
 

Được bạn: HB 06.11.2009 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "BỜ GIÁC"